Vì Phía Sau Ánh Nắng Là Cơn Mưa
Phan_4 end
• Vậy là chưa kịp nói điều ấy rồi ! - hắn chợt như nhớ lại điều gì đó, mắt khẽ biến động rồi lại bình tĩnh - Tôi nhớ rồi, em còn thiếu tôi một bản hợp đồng ! - nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, chở Phi về tận nhà, dùng chìa khóa em đưa mở cửa, ẵm lên lầu và... ngủ cùng....
Chương VII (Part 1)
Lật Lại Hợp Đồng
• Ê Ê Ê ! Sao anh lại ở đây ? Sao...sao lại ôm tôi ngủ ? - Phi tỉnh giấc nhìn thấy Khải Anh ôm mình ngủ say sưa...
• Ứa... tỉnh rồi đấy à? Hôm qua em say quắc cần câu... làm anh phải bế em về tận giường, nhẹ nhàng đắp chăn rồi ngủ...
• Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ hai ? Tại sao lại ôm tôi ngủ ?
• Ừ thì tối em ngủ em quậy quá, lọt cả xuống giường, nên anh giữ cho chắc... - hắn cười thật tươi - sinh nhật người ta mà uống dữ hơn người ta nữa, hahaha !
• Ơ... xin lỗi, tại hôm qua tôi vui quá... Ơ !!! - Phi ôm đầu... - sao nhức quá vậy nè ?
• Em có sao không ? Có cần đi bệnh viện không ?
• Khùng quá - Hoàng Phi hất tay Khải Anh ra - Có chút xíu, thôi đi rửa mặt ! Ớ ? Cái gì thế này ? Áo ngủ ? Anh nói tôi say làm sao tôi thay áo ngủ được ?
• Thì anh thay cho em... - từng chữ rõ ràng.
• Thay...thay cho tôi ? Hự ! Biến Thái - một đạp hất văng Khải Anh xuống giường, hắn đau quá vò đầu
• Ớ...co...con trai với nhau hết mà, em có gì anh có cái đó, đâu gì đâu mà em ngại?
• Anh.... anh...anh đã thấy hết rồi à? - mếu mếu.
• Ngoan nào, anh thay áo, xong quay mặt chỗ khác thay quần, không nhìn trực tiếp !
• Vậy là có nhìn gián tiếp ?
• Ới !!! Em khó quá, không nhìn sao thay ? Với lại... em đã là người của anh... cần gì ngại? Hahaa !
• Người...người của anh ?
"bốp, binh, đùng, ầm, xoảng, keng, bốp, bụp, bụp, ẦM !!"
Khải Anh te tua tơi tả ngước lên, vẫn cười tươi...
• Tên Ngốc kia, anh nghĩ cái gì mà lại nói câu đó ? Còn xằng bậy tôi đánh cho ói cơm nhé !
• Hic, có hợp đồng đây này, em xem. - cười khổ, có vẻ Phi không nhẹ tay xíu nào...
Cầm tờ giấy trên tay, đọc một lượt.... cảm giác quen thuộc lại tràn về... đầu Phi đau dữ dội... cậu buông hợp đồng xuống, tay ôm đầu....
• Đau..đau quá.... - Nước mắt chảy ra... Khải Anh hốt hoảng dìu cậu ra xe chở đến bệnh viện....
..................................................................................................................................
• Là dấu hiệu hồi phục trí nhớ ! - bác sỹ vừa khám cho cậu thông báo lại kết quả. - có thể do ức chế tinh thần dài lâu, trí nhớ lại khôi phục quá nhanh nên não tiếp thu không kịp, gây nhức đầu vậy thôi !
• Ý bác sỹ là tôi sắp nhớ lại tất cả? - Hoàng Phi hớn hở
• Đúng, nhưng cơn đau đầu cũng sẽ thường xuyên xảy ra hơn ! Đến khi trí nhớ hồi phục hoàn toàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
• Tuyệt lắm ! Em sắp nhớ lại rồi ! - Khải Anh chia vui cùng Hoàng Phi...
• Hahaha... nhờ anh đấy, đại ngốc !
• Em vừa kêu anh bằng.... ?
• Sao? Không được à?
• Không! Vui lắm ! Ngày xưa em vẫn hay gọi anh như thế ! - Khải Anh cười
• Ngày xưa ? Ngày xưa chúng ta biết nhau à ?
• ...
• Anh nói đi ?
• Không chỉ biết nhau, mà còn...
• Còn ?
• Còn yêu nhau.....
• Y...yêu nhau ? Chẳng phải chúng ta đều là con trai sao ?
• Đúng ! Nhưng lúc đó, chính em... đã chấp nhận anh... đã cho anh cơ hội....
• Đó là lý do vì sao anh đưa bản hợp đồng đó ra? Đó là do tôi ký ?
• Đúng ! Em tên thật là Dương Nguyễn Hoàng Phi... Là giám đốc của một công ty thời trang. Do bố anh muốn anh từ bỏ em, ông đã khiến em hoảng loạn đến mất trí nhớ, rồi âm thầm dùng tiền khai tử cho em, đổi em thành tên Nguyễn Hoàng Phi... Anh không mong em sẽ tha thứ cho anh, nhưng mà mong em hãy cho anh bù đắp những gì gia đình anh còn nợ em.... cả sự nghiệp của em nữa !
• Tại sao tôi lại không tha thứ cho anh ?
• Vì anh nợ em quá nhiều ?
• Không ! Thời gian qua anh đã bù đắp cho tôi nhiều lắm rồi !!! Tôi không biết những lời nói vừa rồi của anh có phải thật không, nhưng nếu chúng ta yêu nhau thì chắc sẽ vui lắm nhỉ ?
• Vui ?
• Ừ... vui !
• Vậy.. ?
• Nhưng tôi không phải là Dương Nguyễn Hoàng Phi, tôi là Nguyễn Hoàng Phi.
• Không quan trọng ?
• Vì sao ?
• Vì con người anh yêu là con người trước mặt anh đây, không cần biết họ Dương hay họ Nguyễn... Chỉ cần đó là em, thì cả đời này tôi luôn bên cạnh...
• Anh phiền !
• Vì anh yêu em ?
• Anh ngốc !
• Vì anh yêu em
• Anh thật đáng yêu !
• Vì đó là anh yêu của em ! HIhihihi !
Ôm chầm lấy nhau, lại một lần nữa, bản hợp đồng giấy kia quay về làm nút thắt cho mối quan hệ đầy màu yêu thương của hai chàng trai trẻ này .....
Chương VII (Part 2)
Linh Lan
Kể từ hôm hắn đem tôi ra mà ôm cứng ngắc đến nay, hắn lấy một tờ hợp đồng nào đó ra ép tôi ở với hắn! Thật tình là không phải không muốn ở chung, chỉ là, hai người con trai cùng ở một nơi, sinh hoạt, ăn ngủ, thì... Huống hồ hắn là một tên biến thái, chắc gì hắn sẽ không dòm ngó tôi? Đừng nói là bản thân cũng thích tên biến thái đó đi? Điên rồ, là do hắn ép chứ ta đây chả thèm ở chung !
• Này biến thái, ăn sáng thôi!
• Hay cho Hoàng Phi, giỏi cho Hoàng Phi? Em vừa gọi tôi là gì thế?
• Bờ iên biên sắc biến... thờ ai thai sắc thái. BIẾN THÁI!
• Em!
• Pleh. Làm gì được tôi?
Hiếm khi có dịp thấy biểu cảm tức giận của hắn, để xem có hút hồn như lúc cười tươi hay không? Thật kỳ lạ, mình vừa nghĩ gì thế này? Cái gì mà hút hồn, loạn loạn loạn cả rồi!
• Được, tôi biến thái cho em xem!
Hắn đi qua ghế tôi, kéo nó ra rồi ẵm tôi lên phòng!
• Anh....anh làm gì vậy? Đang ăn sáng...?
• Anh không thèm đồ ăn đó! Anh thèm em kìa!
...
• Dâm đãng... thả tôi ra ! - mặc cho tôi vùng vẫy, hắn ôm tôi cứng ngắt, miệng hôn khắp gương mặt của tôi, lúc này... cũng không thể nói là trong lòng không có chút rung động... Loại cảm giác này thật khác lạ, nó như đang tìm cách thiêu đốt thân thể tôi... nồng nàn và vô cùng linh diệu... Hắn vẫn thế... tận nửa giờ, tay vẫn không ngừng chạm vào hai viên thịt hồng trên ngực... ngượng chết đi được, nhưng cơ bản là không thể cản mình phát ra tiếng rên khoái cảm... Càng lúc càng quá đáng... hắn... hắn đã sờ đến nơi không thể mẫn cảm hơn... tôi gạt tay hắn sang một bên.
• Không !
• Sao vậy ? - hắn có vẻ mất hứng
• Không sao cả ! Chỉ là... không chạm vào được ! Đi ăn sáng thôi - tôi chỉnh quần áo rồi bỏ hắn xuống trước. Phía sau, là cả một cỗ dục vọng bị kìm nén, làm hắn dường như phát điên... Chuyện sau đó có "tự xử" không thì tôi không biết ! Hỗn đản, sao lại để đàn ông đem mình đặt dưới hạ thân còn phát ra tiếng rên dâm dục như thế ? Thật không ra thể thống gì cả !
~~~~~~~~
Buổi tối
• Ấy ấy ! Xem này... ngày mai anh có việc phải đi công tác rồi, tận một tuần !
• Ừ - tôi vừa ăn vừa đáp lại..
• Không buồn ?
• Không!
Hắn im lặng, rồi tiếp tục ăn cơm. Ăn xong thì đặt chén xuống rửa miệng rồi đi lên lầu. Tên biến thái này đang giận ? Hắn làm gì thế chứ ? Tôi rửa chén xong thì cũng lên lầu... Hắn đã lên giường nằm ngủ, dáng vẻ phi thường sầu thảm... Chẳng lẽ, tôi đã làm gì cho hắn giận đến thế ? Khẽ lay nhẹ hắn...
• Này biến thái !
• ... ? - hắn lười biếng trả lời
• Giận ?
• Không
• Buồn ?
• Ừm.
• Tại sao ?
• Ngốc ! Là em không biết hay giả vờ không biết ?
• Là tôi không biết !
• Vậy không cần biết ! - hắn quay lưng ngủ tiếp, tôi lại định an ủi nhưng chẳng biết phải làm gì nên đành ngủ luôn. Giận thì giận, ta đây chẳng quan tâm. Khoan đã, biến thái nói hắn sẽ đi công tác một tuần ? Công tác ở đâu ? Vẫn chưa kịp hỏi... Một tuần à ? Sao lại lâu đến thế ? Lại suy nghĩ tầm bậy, hắn đi càng lâu ở một mình càng thoải mái, sao lại cảm thấy thiếu vắng ?...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
• Anh đi ! - Khải Anh ôm Hoàng Phi vào lòng, vỗ vỗ đầu. Hắn không thể nào giận cậu bé này quá lâu, vì trên cơ bản, hắn quá yêu cậu để có thể ngoảnh mặt làm ngơ...
• Ừm ! Đi sớm về sớm ! Nhớ phải có quà !
Nhìn Khải Anh đi xa dần, Hoàng Phi trong lòng có chút sóng gió không yên, hình như là cảm giác luyến nhớ, nó khác với hai chữ "bạn bè" bình thường... Từ hôm đó, mọi sinh hoạt của cậu đều diễn ra âm thầm và tẻ nhạt... Sáng thì đi chợ, làm đồ ăn, tối thì xem ti vi, đọc sách, chẳng có gì đặc biệt.
Hôm nay nhà hết đồ ăn khô, phải ra ngoài đi mua, cửa hàng ở xa nhà nên phải dùng xe mà đi. Trên đường trở về nhà, cậu bị một toán thanh niên chặn lại. Một tên dữ tợn bắt cậu xuống xe và hét to :
• Thằng nhóc ! Mày có bao nhiêu tiền thì móc ra hết ! Không thì đừng mong còn nguyên mạng mà lết về !
• Tao...tao không có tiền !
• Mày đừng phét, thằng bạn mày là Hoàng Khải Anh, là chủ tịch của một tập đoàn lớn, nhà mày lại to đến thế, đừng nói với tao câu đó !
• Sao...sao tao phải đưa tiền cho mày ?
• Láo ! Tụi bây, dồn lên lột nó !
• Tránh ra !!!!! - bọn cướp dồn đến đá xe cậu ngã xuống, tay xé áo, tay xé quần, lấy hết tiền bạc.
• Dừng lại ! - tiếng một cô gái từ đằng sau vang lên.
• Ai ?
• Là tao ! Chúng mày thôi ngay cái trò trấn lột hèn hạ đó !
• Con nhỏ này láo ! Đậ... - "Bốp" - thằng đại ca vừa nói xong thì xơi ngay một cước của cô gái !
• Hây a! Chọc tới tao thì đừng mong còn răng mà ra lệnh cho bọn nó ! - nói rồi xông lên đánh gục bọn cướp. Nhìn cô gái lúc này như một nữ anh hùng, ra tay dứt khoát... Hoàng Phi lúc này mới ngồi dậy, bộ đồ te tua, dựng xe lên. Sau khi bọn cướp đã chạy đi thì cô gái đến gần.
• Em cẩn thận không nên ra đường giờ này !
• Em cảm ơn chị... chị có thể cho em biết tên không ?
• Chị tên là Linh Lan ! Giờ chị có việc, hẹn gặp em khi khác!
• Vâng ! Tạm biệt chị !
Cô gái đi xa dần, Hoàng Phi cảm thấy vừa rồi cứ như một giấc mơ...
Hôm nay là ngày Khải Anh đi công tác về, hắn nói không cần chờ, cứ đi ngủ trước. Nhưng thú thật là đến giờ này cậu ấy vẫn chưa ngủ được. Thôi thì sẽ thức trắng để chờ hắn về, sẵn tiện làm cho hắn một bữa ăn ngon, một bữa ăn mà hắn cả tuần qua vẫn chưa nếm được. Cậu bày thức ăn ra, rồi ngồi chờ, chờ, chờ mãi. Đồng hồ vẫn tí tách từng giây, từng giây trôi qua... Mệt quá, cậu thiếp đi lúc nào không hay. Khải Anh về, hắn mở cửa, bước vào, thấy đèn nhà bếp sáng, hắn đặt chiếc cặp xuống rồi chạy ngay vào. Nhìn thấy Hoàng Phi nằm gục bên bàn ăn, hắn nở một nụ cười ấm áp..
• Là bữa ăn chào đón anh sao ! Phải thưởng thức ngay mới được...
Hắn ngồi vào bàn, chậm rãi ăn thử từng món ăn, đối với hắn, dù ăn thức ăn ở đâu cũng không ngon bằng bữa ăn do chính Hoàng Phi làm... chắc món ăn có hương vị yêu thương bên trong sẽ dễ dàng kích thích vị giác hơn. Hắn ăn hết. Rồi vào nhà tắm. Tắm rửa xong thì hắn đi ra ẵm Hoàng Phi lên, ôm cậu lên phòng ngủ, nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi...
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.
Sáng hôm sau...
• Oa!!!! Sáng rồi sao ? - cậu vươn vai thức dậy, nhìn sang bên cạnh, Khải Anh đang nằm ngủ say sưa.- Về rồi à? Chắc đêm qua về khuya lắm. Để cho anh ngủ đấy, tôi đi rửa mặt.
Tiếng chuông cửa bên ngoài. Hoàng Phi bước ra mở cửa.... Là chị gái hôm bữa gặp cậu ở bên ngoài?
• Chào...đây có phả.... là cậu sao ??
• Chị ? Chị đến đây ?
• À tôi hỏi đây có phải nhà của Khải Anh không ?
• Đúng ạ...
• Vậy cậu là ?
• Là... là em họ của anh ấy, mời chị vào nhà?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
• Chị.. chị dùng nước ?
• Cảm ơn cậu, Khải Anh có nhà không ?
• Có ạ, để em lên gọi anh ấy.
....................................................
• Anh ấy bảo sẽ xuống ngay ? Chị Linh Lan nhỉ? Chị với Khải Anh có quan hệ gì vậy ?
• Chị ? Chị là bạn gái của anh ấy !
"Ầm" một tiếng nói như cơn sét giáng xuống đầu Hoàng Phi, thì ra con người bao lâu nay ở bên mình, nói yêu thương rốt cuộc cũng chỉ xem mình như một trò chơi ?
• Thật...thật ạ?
• Ừm ! Là thật !
• Ai thế Phi ? - giọng Khải Anh, hắn bước từ dưới nhà lên phòng khách , nhìn thấy Linh Lan, ánh mắt không vui, hắn bước tới ngồi cạnh Hoàng Phi - là cô à? Cô tới đây làm gì ?
• Xin phép chị, em có việc phải đi trước ! - Hoàng Phi gạt cánh tay hắn choàng qua người mình, đứng lên ra ngoài dắt xe đi. Khải Anh chạy theo
• Mới sáng sớm em đã đi đâu thế ?
• Không liên quan đến anh !!
• PHI ? - mặc cho hắn gọi, cậu đã rồ ga chạy đi. Khải Anh cảm thấy bực bội trong lòng- Cô đã nói gì với cậu ấy?
• Không phải anh và cậu ấy là anh em sao?
• Anh em cái mông! Ai nói cô như thế?
• Chính cậu ấy!
• Dẹp đi, cô về cho.
• Anh chưa giải thích, anh và cậu ấy...
• Cậu ấy là người yêu của tôi, cô vừa lòng chưa?
• Anh...anh....
• Cô về cho !
Sau khi Linh Lan quay đi, Khải Anh tức tốc lấy xe đuổi theo Hoàng Phi, là cậu ấy đang ngồi trong công viên sau nhà. Chạy đến ôm chầm cậu
• Thật ngốc! Sao lại nghi oan anh như thế? Ở với anh bao lâu, em không rõ anh yêu em thế nào sao?
• Buông tôi ra!
• Em hãy nghe anh giải thích!
• Đâu cần nhiều lời với một món đồ chơi?
• Cô ấy là bạn gái cũ, đã chia tay từ rất lâu, hoàn toàn không còn quan hệ!
• Nguỵ biện!... Ưm....
Câu nói bị đứt quãng, hai chiếc môi đã gần kề, là công viên, là chốn đông người? Hoàng Phi hốt hoảng đẩy tay Khải Anh ra.
• Buông ra, đây là chỗ tuỳ tiện muốn hôn thì hôn sao?
• Nếu không làm vậy cái miệng nhỏ này không chịu hiểu cho anh! Khải Anh này muốn là có, việc gì phải khó khăn đi giấu diếm em chứ? Chỉ là tôi yêu em, tôi cũng sẽ yêu mỗi em thôi, đa nghi buồn phiền, chính là làm khổ em, còn làm khổ tôi nữa!
------------------------------
"Tôi thật không muốn buồn phiền làm gì, chỉ là... chỉ là cô gái đó với anh ân tình sâu nặng, tôi là người đến sau, đối với anh cũng là con trai, bản thân càng phiền muộn! Tin tưởng anh cũng được, nhưng tôi lại oán trách bản thân, tôi cảm thấy mình không xứng với anh! Cô ấy, cô ấy chắc sẽ làm cho anh hạnh phúc, còn tôi, liệu mai sau này có tìm được người khác thật lòng với tôi như anh không thì không đảm bảo" - chấm bút ghi chữ cuối cùng, Hoàng Phi ứa nước mắt. Chị ấy là ân nhân của mình, mình lại vì ích kỷ cá nhân mà đi giành giật người yêu với chị ấy? Quyết định đưa ra tuy khó khăn nhưng không thể không thực hiện. Cậu đặt lá thư dưới bàn, rồi xách va li đồ ra taxi. Cho xe chạy, Hoàng Phi ngoái nhìn ngôi nhà mà thời gian qua đã có biết bao nhiêu hạnh phúc...
- Tạm biệt...
Bánh xe lăn dài trên đường, qua những con phố thân thương, nơi cậu và Khải Anh vẫn thường lui tới. Xe bóp kèn inh ỏi, tài xế thắng gấp, lao vào một chiếc xe chạy sai làn đường. "Ầm"
Mọi thứ trở nên trắng xoá...
------------------------------------------------
• Bác sỹ Trương... Hoàng... Hoàng Phi cậu ấy sao rồi?
• Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng não bộ tổn thương, chắc việc tỉnh dậy sẽ mất thời gian! Chưa kể trí nhớ đã khó khôi phục nay lại có nguy cơ quên nhiều thêm!
• Trời!!!
"Cạch". Mở cửa bước vào, Khải Anh đến gần Hoàng Phi.
• Phi này! Sự tồn tại của anh là trở ngại cho cuộc sống của em, đúng không? Từ khi có anh, em luôn chịu nhiều thiệt thòi, tưởng rằng sẽ bù đắp được cho em, nào ngờ em lại vì anh mà thành ra như thế này, anh quả thật bất tài, vô dụng!!!! Em mau tỉnh dậy mà đánh anh đi!!! Không! Anh quyết định rồi, anh sẽ đưa em về với gia đình, lặng lẽ chu toàn cuộc sống cho em... Anh yêu em nhiều lắm, nhưng để tốt cho em... anh chỉ có cách này!
.
.
.
.
• Điều thứ 7, không được rời xa tôi!
Tiếng nói mở ra, gương mặt rạng rỡ, Khải Anh ôm chầm, hôn lấy Hoàng Phi... Ngoài trời, cơn mưa cũng thôi nặng hạt....
............ Hết....
À không, vẫn còn một chút! Tình yêu là một câu chuyện hài hước ! Bất cứ lúc nào, khi ta chấp nhận cho đi, ta đều có cơ hội nhận lại! Phía sau ánh nắng luôn là cơn mưa.. Nhưng khi cơn mưa qua đi rồi, cầu vồng luôn luôn rực sánggggg!!!!!!!!!
~~~~~~~~
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian